Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? – End

em-da-dung-hay-dai-sai-end

Phần trước: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? – Phần 5

Vừa đọc bài phốt xong, bỏ điện thoại xuống mà cảm thấy ôi sao mà nực cười thế? Sao ại có cái loại người vừa ăn cắp vừa la làng, tráo trở, đổi trắng thay đen đến mức này? Chợt nghe tiếng chuông cửa. Anh Nam gọi:
– L ơi biết gì chưa? Vụ của mình hôm nay bị tung lên mạng đó. Bạn anh vừa gửi cho anh xem. Nó hỏi sao anh lại có mặt trong cái clip này. Bọn nào tung tin ác thế?
– Anh nghĩ còn bọn nào nữa?
– Anh không dám hình dung luôn á, trước nghe chuyện của em cứ nghĩ chỉ là sai lầm trong tình yêu ai mà ngờ được con đó sống lỗi như thế này được. Đã cướp chồng còn bày đặt bóc phốt. Còn thằng khốn kia nó cũng thật là bù nhìn nó để con đó làm như vậy sao?
– Thôi bỏ đi anh, một thời gian rồi cũng qua ấy mà giờ mà mình tác động vào càng thêm rối rồi biết ai tin mình hay không, để từ từ em nghĩ cách, em không cần bóc phốt nó, em chỉ cần nó hãi. Em sẽ lấy chính cái phốt này để khống chế thú tính của nó.

Nam ngơ ngác nhìn vào ánh mắt đang đầy căm phẫn của em:
– Phải em không L? Sao em khác quá? Không giống L mà anh đã từng biết. Đừng có làm anh sợ.
– Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
– Vậy giờ em tính làm gì?
– Nam, anh có thể giúp em được không?
– Chuyện gì vậy, nói anh nghe!
– Theo đuổi em!
– Em bị điên rồi hả, em hay nói với anh mình chỉ là bạn bè mà… anh… anh không làm được đâu, ai mà biết theo đuổi như thế nào chứ.
Em quay sang nhìn Nam, mặt anh đỏ ửng lên, luống cuống, làm em buồn cười quá em đập mạnh vào vai Nam:
– Anh điên mới đúng, anh đang nghĩ gì thế? Ý em là em thấy ông chồng cũ của em đang dần chán Mai, chán cái cách cô ta và gia đình cô đang đối xử với anh ấy. Em muốn nhờ bác kích thích thêm lòng ghen và động lực cho anh ta… theo đuổi lại em một lần nữa.
– Ủa vậy là em còn yêu hắn hả L?
– Nhiều chuyện, sao anh chỉ sử dụng cái mồm mà không sử dụng cái đầu vậy hả Nam?
– Ờ hờ em giỏi vậy thì nói đi thằng Nam này sẽ dẹp cái sĩ diện sang một bên để giúp em, nói đi! Bắt đầu kế hoạch nào ! yoooo hooo!

Em nghĩ thầm “sao cái ông này thích và có hứng thú công kích người khác thế nhỉ, nghe nhượng bộ là ông ấy nhảy lên, nghe khiêu chiếu thì ông ấy phấn khích đến mức này.Thật đúng là…” Nam vỗ một cái thật mạnh vào vai em đau điếng:
– Nói đi, thần ra đấy làm gì, đang hóng mất cả hứng.
– Như này…. Như này nhé…  – Em nói thầm vào tai Nam.

Ông khoái chí cười ha hả:
– Ok, ok con em mình chẳng được cái mẹ gì ngoài cái thông minh hahaha…

Em được nhiều việc lắm chứ bộ chẳng nhẽ lại vả cho lão cái răng môi lẫn lộn. Nhiều lúc rất ghét cái tính nhanh nhảu ẩu đoản mà lại còn phát ngôn đậm tính công kích của lão nhé, cơ mà hai đứa coi nhau như anh em lúc nào không hay. Cu H nghe thấy bác Nam cười sảng khoái cũng khúc khích cười theo rồi ra hiệu bác bế tung lên như mọi khi, anh Nam ôm thằng bé tung tung, nó cười tít mắt dường như quên hẳn mọi chuyện đã xảy ra ban trưa. Chúng em ra ngoài vườn, công viên, TTTM và chụp những bức ảnh đẹp, tình tứ nhất như một gia đình.

Hôm sau là ngày đầu tiên bắt đầu kế hoạch của chúng tôi. Anh Nam đến nhà tôi từ sáng sớm, giúp tôi trang trí lại nhà cửa sao cho lộng lẫy và lãng mạn nhất. Ngoài hè anh đặt mấy chậu hoa hồng đỏ, bên trong treo toàn ảnh của cu H, em và anh Nam. Anh còn không quên xin phép cô Nga cho trang trí thêm đèn vàng màu ánh nến (tại xin cho thắp nến nhưng không được, tính cô Nga vốn cẩn thận sợ cháy nhà) Sau đó em và anh Nam đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn ngon, rượu vang đỏ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay (học tập trong phim đó mấy chị) về đến nhà em đang mang mọi thứ vào bếp để chuyển bị, anh Nam cũng giúp em một tay vừa làm anh vừa hỏi:
– Em suy nghĩ kĩ chưa? Sau khi bước chân vào rồi em không còn đường lui đâu mà buộc phải chiến đấu tiếp.
– Em nghĩ kĩ rồi anh ạ, nếu em im lặng cô ta cũng không để cho em yên sau lần này đâu, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ ra cách tấn công vào tâm lý của cu H, anh coi kĩ cu H giúp em nhé đừng để con biết gì cả. Hôm nay em sẽ giải quyết tất cả tránh đêm dài lắm mộng.
– Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em, anh lúc nào cũng ủng hộ em, 3 năm qua đã khổ nhiều rồi, em nên kết thúc cuộc sống như thế này, càng sớm càng tốt!
– Cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh tạo ra vụ phốt ngày hôm chắc em sẽ không có cơ hội này.

Anh Nam chỉ cười rồi tiếp tục cúi xuống rửa mấy quả ớt ngọt đang cầm trên tay.
Thời khắc quan trọng để thực hiện kế hoạch sắp đến rồi, bầu trời đang dần ngả sang màu tím của hoàng hôn vừa tắt. Em nhấc máy gọi cho anh – chồng cũ của em:
– Alo, em à, anh đang định gọi cho em, anh xin lỗi vì chuyện hôm nọ, hôm qua bé Q sốt vì khóc nhiều quá lại đang ốm sẵn rồi nên…
– Anh đến với em tối nay được không? Em có chuyện muốn nói.
– Hôm nay sao? Hôm nay bố mẹ Mai lên đây, anh sợ là …
– Vậy thôi anh không cần đến nữa, mẹ con em cũng tạm biệt anh từ đây, em muốn đi thật xa một thời gian vì em không thể chịu được dư luận mà vợ anh đa đăng lên mạng xã hội, giờ em không còn mặt mũi đối diện với ai cả.
– Đừng đi, đợi anh, anh đến ngay!

Em tắt máy luôn không trả lời thêm nhưng vẫn kịp nghe đầu dây bên kia nói: “Anh đi đâu vậy? không ra đón bố mẹ sao?”

Từ nhà anh để đến đây chắc cũng phải mất 30 phút, em chọn cho mình bộ quần áo sexy và sang trọng nhất nhưng vẫn không thiếu kín đáo. Vào nhà tắm ngâm mình trong bồn tắm suy nghĩ về những gì sắp tới. Em với tay lấy chiếc điện thoại bật một chút nhạc nhẹ du dương, cảm giác này thật tuyệt. À, theo như anh ta nói thì bố mẹ Mai hôm nay cũng tới nghe nói bố mẹ cô ta là nhà giáo, anh trai và chị dâu lại là một nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội được dân tình vô cùng chú ý đến, gia đình có vẻ gia giáo lắm, cô ta là con út trong nhà lại là đứa con gái duy nhất nên chắc rất được cưng chiều. Không biết bố mẹ cô ta có biết chuyện cô ta ngoại tình với chồng em hay không? Nếu biết, không biết ông bà ấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Chuyện bắt đầu thú vị hơn rồi đây! Em nhếch mép cười, chẳng hiểu từ bao giờ học được cái kiểu cười này nữa. Tiếng chuông cửa, có lẽ anh đã đến, cu H thì theo về nhà bác Nam chơi cùng cô Nga, em tắt nguồn điện thoại, mặc bộ váy ngủ, khoác thêm lớp áo khoác mỏng, mùi sữa tắm này thơm quá nên chắc không cần dung nước hoa, chạy ra mở cửa. Đúng là anh rồi, em cố gắng mường tượng lại quá khứ đau buồn đã qua để lấy nước mắt. Cổng chỉ khép hờ, hai đứa vào nhà. Anh nhìn quanh ngôi nhà một hồi rồi thốt lên:
– Nhà đẹp quá, lại ấm áp nữa, em trang trí đó à?…

Anh dừng ánh mắt lại ở bức ảnh phía cầu thang, anh chạy tới, tiến gần đến thì thấy trên cầu thang toàn là ảnh của em, anh Nam và cu H đang tình cảm và vui vẻ. Không hiểu lúc đó anh nghĩ gì, dưới ánh đèn vàng mờ ảo em cũng không nhận ra ánh mắt của anh đang dần chuyển hướng sang em. Anh lao đến, ghì chặt tay em:
– Em định thay thế anh bằng hắn ta sao? Cái gã hôm đó? Em định làm thế vậy hả? Anh đã cố gắng hết sức, lý do em không chịu tha thứ cho anh trong suốt hơn một năm anh cố gắng sửa đổi là vì anh ta sao? Em nói đi, nói anh nghe đi.

Anh ta lắc mạnh tay em, em giật lại :
– Buông em ra, anh bình tĩnh đã …

Nói chưa dứt lời anh ôm lấy em, ôm chặt, anh hôn em ngấu nghiến như một con thú dại. Em đẩy mạnh anh lùi về sau, tát anh một cái đau điếng mà tay em vẫn cảm giác rát. Anh cúi mặt xuống hai tay vịn vào bàn ăn không nói gì.

Em lại gần anh, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt ấy:
– Là nước mắt, nước mắt anh đã rơi, chưa bao giờ anh rơi nước mắt cả.

Em vừa buồn, vừa mừng thầm, đúng ý em rồi, phải thế chứ:
– Anh Nam rất tốt với em .

Im lặng…
– Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều…
– Vì vậy mà em đã chấp nhận anh ta sao? Em có yêu anh ta không? Nói thật cho anh biết, cu H có chấp nhận anh ta không? Em nói đi, nói đi..
– Nhưng ít ra anh ta không có gia đình, anh ta có thể cho cọn em danh phận, cho em danh phận, còn anh thì không!

Anh cầm chặt hai cánh tay em, sát mặt ghé vào em:
– Tại sao không chứ? Cu H là con trai anh không ai phủ nhận được sự xuất hiện và danh phận của nó…

Em đẩy anh ra, tay phải đặt lên ngực hỏi lớn:
– Thế còn em? Em là cái gì của anh? Em có danh phận gì? Mai mới chính là vợ anh, anh về đi, hôm nay dừng lại ở đây thôi, kết thúc tất cả đi, em muốn anh đừng bao giờ đến làm phiền mẹ con em nữa.

Anh im lặng hồi lâu rồi nhìn sang bàn ăn đang dần nguội lạnh:
– Ăn cơm, chúng ta ăn cơm thôi, ăn thôi em…

Hơn 4 năm làm vợ chồng, em hiểu anh, em hiểu cái cách quyết định nhanh mà thận trọng của anh, em nén cảm xúc lại ngồi lại bàn ăn em nhẹ nhàng:
– Anh ăn đi, ăn đi rồi về.

Anh ngồi vào bàn ăn:
– Những món anh thích em vẫn nhớ, vẫn nhớ sao L.
– Em làm ngẫu hứng thôi.

Anh đưa miếng thịt kho tàu lên miệng không quên gói một miếng dưa chua ở bên ngoài, cắn nhẹ:
– Em biết không L, lâu lắm rồi anh chưa có được bữa ăn em nấu, anh nhớ mùi vị này quá, chỉ có em mới biết anh thích ăn thịt kho tàu kèm dưa chua, nếu không có anh chẳng bao giờ ăn nổi, chỉ có em mới biết anh thích ăn nem hải sản không tôm,…anh, anh nhớ gia đình mình ngày xưa, nhớ cơ cực khi ấy, cực, cực lắm mà vui, anh nhớ…nhớ em nhiều lắm, không ngày nào anh không nhớ về em… sau khi mất em rồi anh đã biết mình sai, mình cần em đến mức nào nhưng sĩ diện đàn ông khiến anh chẳng thể nói ra, anh từng nghĩ chỉ cần thỉnh thoảng được gặp em, gặp con là anh đã mãn nguyện lắm rồi, anh không đủ can đảm cũng không có mặt mũi nào xin em tha thứ, nên anh đành tìm cách gần gũi em bằng lý do gặp con, che giấu gia đình em…

Em bước vào phòng ngủ, em không muốn nghe nữa, không muốn nghe chút nào nữa cả, đi nửa chừng anh nói:
– Anh sẽ ly hôn với Mai, mình làm lại được không em? Anh xin em, anh không thể để mất em được đâu L à, xin em cho anh một cơ hội cuối, anh sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm này một lần nào nữa, anh đã nhớ đời rồi bài học sâu sắc khiến anh mất cả gia đình.

Em coi như không nghe thấy gì:
– Anh về đi, em mệt rồi.

Anh bất chợt tiến về phía em, kéo em vào phòng em vờ nhơ guongj lại nhưng thực ra đó là những gì em muốn, em muốn tất cả sau hôm nay sẽ kết thúc, em sẽ châm thêm dầu cho ngọn lửa này bùng cháy. Chuyện gì đến rồi cũng đến (em bỏ qua phần nhạy cảm nhé, trên mạng bây giờ nhiều cháu học sinh lắm, không muốn dạy hư các cháu)…nhưng thật sự em chẳng còn cảm giác gì với anh cả, có lẽ em đã nhầm rằng mình vẫn yêu anh nhưng không phải, lòng em đã nguội lạnh, đã hết cảm giác với anh rồi, nhưng không sao, vì cu H em chấp nhận. Hơn nữa đàn bà cũng không nên quá luỵ tình, có lẽ như vậy sẽ tốt với em hơn, em không muốn chịu thêm đau khổ nữa. Quay sang thấy anh đang say sưa ngủ, lúc này mới là 22h, em lấy điện thoại trong túi quần anh tìm danh bạ gọi cho Mai:
– Alo, anh còn chưa về hả, bố mẹ còn phải đợi anh về mới dám ngủ sao?
– Cô đến đón anh ấy về đi , chồng cô say rồi .
– Mày… là mày…

Em cúp máy, nhắn địa chỉ sang cho Mai, với tính cách của cô ta chắc giờ này đang bù lu bù loa với bố mẹ rồi kiểu gì cũng lôi cả nhà đến. Em gọi luôn cho anh Nam:
– Anh ơi đến ngay nhé, để cô Nga cho cu H ngủ, đừng để cu H tới đây.

Nhà anh Nam ở gần nên vừa cúp máy 10 phút anh ấy đã đến rồi nhưng anh không vào mà đứng ngoài gọi điện:
– Nhà nó đến chưa? Anh đang ở ngoài rồi, nếu đến rồi để anh vào còn chưa để anh theo dõi, nhớ tháo mấy tấm hình xuống nhé.
– Ủa sao phải tháo vậy anh?
– Em ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Để nó nghi là do mình bày ra chứ sao nữa?
– À à em hiểu rồi (không hiểu ông này có phải chuyên gia không mà chuyên nghiệp thế).
– Em chạy nhanh ra tháo vội mấy tấm hình vứt vào gầm giường tầng 2.

Lát sau có tiếng ồn ào và tiếng chân uỳnh uỳnh vào nhà em đoán chắc họ đã đến, khoác vội cái pizama vào, ông Nam cũng đóng vai hang xóm chạy theo đuôi đám người nhà Mai, con Mai đang giận dữ, trời lại tối nên chẳng nhận ra anh. Vừa vào đến nơi nó đã lục tung nhà, xộc vào phòng ngủ thấy em và anh đang ở đó, anh đang trong trạng thái không mặc đồ nó như con thú hoang lao vào em đánh túi bụi, em theo phản xạ đạp vào bụng nó ngã nhào xuống giường. Bố mẹ nó thì cứ can:
– Con có sao không, từ từ, từ từ xử lý sau.

Bố nó ra đập mạnh vào chân anh, lay anh dậy, anh hoảng hốt giật mình khi thấy bố mẹ vợ và Mai nhưng cũng chẳng hỏi han gì lao tới đẩy con Mai ra không cho đánh em. Ông Nam để em ăn mấy phát đập rồi mới lao vào như một vị thần can ngăn đám hỗn loạn. Phải mất chừng 10,15 phút mới thôi ồn ào. Em thì không sao, nhưng ông Nam thì bị con Mai xé áo rách, cào mình te tua nhìn đến tội. Lúc này, khi mọi người đã bình tĩnh ngồi lại nói chuyện càng nói mới càng lộ ra rằng bố mẹ con Mai không hề biết nó ngoại tình các chị ạ, cũng không phải ông bà ấy bao che cho con đè đầu cưỡi cổ anh như anh nói, tất cả đều do con Mai về kể hơn kể kém với ông bà làm ông bà lo lắng nên hay trách anh, bố mẹ nó hiểu chuyện cực luôn. Sau khi nghe xong từ đầu đến cuối tất cả mọi việc thêm cả câu em đe dọa sẽ đưa vụ việc lên mạng xã hội làm sáng tỏ bố nó nói:
– Chuyện đã nên cớ sự này các bác thật sự không biết, cũng chẳng có mặt mũi nào nói chuyện với cháu hay nói cháu rời xa K (chồng cũ của em) chỉ mong cháu bỏ qua cho cái Mai trẻ người non dạ không chịu nổi áp lực đừng đưa chuyện này lên mạng xã hội xấu mặt cả 2 nhà. Con dại cái mang, hai bác là bố mẹ không dạy được con là lỗi của hai bác, bác sẽ bắt nó gỡ bài viết trên mạng xã hội ngay lập tức. Xin lỗi cháu và gia đình.

Nghe bác ấy già rồi mà mắt còn rơm rớm nước mắt em thương quá nếu bố em mà còn sống chắc cũng thương em như thế này :
– Thôi chuyện cũng qua lâu rồi bác ạ, nếu không phải Mai làm lớn chuyện cháu cũng không làm đến nước này, cháu cũng không cần họ ly hôn nhưng cháu mong rằng cô ta không cấm đoán anh K đến thăm cu H con cháu càng không được gây tổn thương và làm bất cứ chuyện gì không hay cho con cháu. Các bác có con các bác cũng hiểu, cháu sẽ không để yên cho ai động đến con mình đâu. Còn Mai cháu chỉ muốn dạy cho cô ấy bài học làm người. Không phải là cháu không có khả năng giữ chồng mà chỉ là cháu không nhất thiết phải tranh giành những người không xứng đáng mà so đo với những kẻ không cùng đẳng cấp, nếu muốn cháu có thể giành lại bất cứ lúc nào.
Ông bà cứ xin lỗi và cảm ơn em rối rít rồi dẫn con Mai về, có vẻ khá thất vọng. Một thời gian sau thì họ cũng ly hôn, bé Q sống cùng bố, Mai lại đi tiếp bước nữa. Vậy là từ đó đến nay anh cứ qua lại với mẹ con em như vậy, như đang là cặp đôi yêu nhau, tán tỉnh, giúp đỡ, cưng chiều em đủ đường, không bao giờ từ chối em cái gì lúc nào cũng sợ em giận… Cu H và bé Q cũng thân nhau như anh em cùng cha cùng mẹ vậy, có gì cũng để giành cho nhau. Cuộc sống hiện tại cứ trôi qua như vậy đấy, em cũng chẳng cần và chẳng muốn kết hôn, mãi mãi là người tình có lẽ làm em thấy hạnh phúc hơn!

Cám ơn tác giả Giang Lưu đã chia sẻ câu chuyện hay và cảm động như vậy.

Nguồn: Bụi