Phần trước: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? – Phần 2
Ngày giỗ bố em cuối cùng cũng đã cận kề chỉ còn 1 hôm nữa, lòng em nóng như lửa đốt. Sáng hôm sau em sắp xếp đồ đạc tất cả gửi con lại cho cô chủ nhà rồi về nhà. Về tới nhà ai nấy đều hỏi thằng cún đâu? Ở nhà với ai? Em bèn nói đại rằng cháu nó ở nhà với ông bà nội cho mọi người yên tâm.
Rồi hết thằng bé ai cũng hỏi chồng em đâu, em chỉ biết nói dối rằng đi công tác. Cứ ngỡ anh không đến, có khi anh cũng chẳng nhớ nữa thì xa xa thấy ai đó mang một đống đồ hoa quả tay xách nách mang bước vào nhà. Bất giác em thốt nhẹ vì quá ngạc nhiên:
– Anh …
Anh cười thật sự là anh đã cười với em sau một khoảng thời gian dài với em là rất dài. Em sững sờ giây lát. Anh chào mọi người rồi đến khác vai em:
– Vợ ! Em sao nhìn anh chằm chằm thế ?
Em cau mày ra hiệu bỏ tay xuống. Anh tiến đến chỗ mẹ em:
– Mẹ để con làm cho, con mới đến mẹ làm từ sáng mệt lắm hả mẹ?
– Ừ, mẹ cũng hơi mệt vì hôm qua gọi điện ngắm thằng cu lâu quá. Cu H được gặp bố sau thời gian bố đi công tác dài như thế chắc mụ dạy tủi lắm nhỉ? hờ hờ… cha bố nó hóm đáo để chỉ muốn ngắm mãi không thôi.
– Thằng cu?..
Em quay qua đỡ vội lời anh.
– Con mình đó anh, anh còn hỏi lại mẹ nữa. hi
Anh ngơ ngác một thoáng nhưng dường như đã hiểu mọi chuyện nên anh không hỏi nữa.
Buổi chiều sau khi ăn uống, dọn dẹp xong em xin phép mẹ đi trước khi anh còn đang ở sau nhà. Em sợ, em sợ anh hỏi về con, em sợ anh sẽ đón con của em đi. Thật không may anh đã để ý thấy lúc em đi, anh lẳng lặng đi theo sau đến nơi em ở, khi cô chủ nhà vừa mớ cửa anh xông thẳng vào nhà đứng giữa nhà hỏi em:
– Em nói đi? Cu H là ai? Có phải con của chúng ta không?
– Không! Là con nuôi em nhận.
– Em nói dối, nếu em nhận con nuôi mẹ đã không nhắc chuyện cu H lần đầu gặp anh. Em nói thật đi.
Cô chủ nhà như hiểu ra mọi điều quát lớn:
– Tôi không biết cậu là ai? từ đâu đến? quan hệ của hai người như thế nào? nhưng mời cậu đi ra khỏi nhà tôi trước khi tôi la lớn có trộm.
– Cháu xin lỗi không xin phép cô, cháu là chồng của L mong cô cho phép cháu nói chuyện với L 1 lúc thôi ạ, cháu xin phép chỉ 1 lúc sẽ đi ngay.
– Đi ra! (cô chủ quát lớn hơn).
– Thôi cô để cháu ra nói chuyện với người đàn ông này, cháu xin phép cô ạ.
– Ừ! Cháu đi đi! về nhanh nhé.
– Dạ! (Em cười nhẹ với cô)
Ra đến gốc cây gần nhà em hỏi:
– Nếu đó là con của anh, anh sẽ đưa nó đi đúng không? Anh đừng có mơ mang cu H đi khỏi tôi. Trong giấy khai sinh của con không hề có tên anh, nó chỉ là con của một mình tôi thôi.
– Không, nghe anh nói, anh sẽ không mang con đi đâu cả chỉ xin em cho anh thường xuyên đến gặp con, được nhìn con khôn lớn.
– Chẳng phải anh cũng sắp có con rồi sao? Anh không thể để mẹ con tôi bình yên được sao? Tôi không muốn nó gặp anh!
– Anh đi đi.
Em quay người bỏ đi, anh hét lớn :
– Vây em có nghĩ đến cái ngày con khôn lớn? nó hỏi ba nó đâu? Rồi đi học bạn bè nó hỏi ba nó đâu? Em trả lời như thế nào?
Em không quay đầu lại mà nói lớn:
– Ba nó chết rồi!
Anh đứng lặng thinh, nhìn em. Cho đến khi em trở về nhà nhìn qua khung cửa vẫn thấy anh đứng đó ngơ ngẩn nhìn vào ngôi nhà trọ em đang ở lâu, nhìn rất lâu.
Em nhìn theo bóng anh dần xa, dần mờ, dần rồi khuất sau đám đông, nước mắt bất giác trực chào ra. Trong đầu em bỗng nảy ra cái suy nghĩ mà chính bản thân cũng không biết là ích kỉ, hẹp hòi hay xấu xa nữa. Nghĩ về những gì anh nói em nhận ra rằng anh nói đúng. Em thì có thể không có chồng nhưng con em nhất định phải có cha. Vấn đề là biết làm sao đây họ đang hạnh phúc bên nhau vậy mà và hơn nữa… anh ta yêu cô ấy. Càng nghĩ uất hận trong em càng lớn, nỗi đau này đã hằn sâu đáy lòng bấy lâu nay tưởng chừng đã dịu xuống ai ngờ bỗng chốc bừng dâng lên dữ dội tạo lên một cơn sóng lòng tầng tầng lớp lớp. Phải! Tại sao? Tại sao? Tại sao sau bao nhiêu lỗi lầm, sau tất cả những gì họ đối xử, lừa dối em thì họ vẫn là một gia đình đầm ấm, hạnh phúc còn em và con phút chốc sống trong cảnh tựa mẹ góa con côi trong khi ba nó đang nâng niu người đàn bà khác và đứa con của họ. Em bắt đầu lên kế hoạch trả thù, cô ta nhất định phải trải qua cảm giác em từng chịu đựng để hiểu được nỗi đau đó đau đớn như thế nào. Cầm điện thoại trên tay nhắn một dòng tin nhắn gửi đến số điện thoại quen thuộc:
– 2h chiều nay em muốn gặp anh ở quán coffee cũ.
– Anh sẽ đến .
Nhấc hộp đồ trang điểm lên lại bỏ xuống.
– Không! Không phải bằng cách này, phải cho anh ta thấy giá trị của con người không nằm ở nhan sắc.
Em cầm vội cây son quẹt nhẹ lên môi đủ để che đi nét nhợt nhạt sau nhiều đêm thức trắng. Giờ trong đầu em chỉ nghĩ sẽ đối diện với anh ta bằng cách nào? Nói những gì? Mở lời ra sao? Vẫn như lần đầu hẹn hò chỉ là anh và em đã khác, chúng ta chẳng còn ngây thơ, trong sáng như ngày nào…
Đã gần đến giờ hẹn, em với vội chiếc áo choàng len mỏng và cầm theo chiếc dù ra khỏi nhà tiến về phía quán coffee 2 đứa hay ngồi. Bước vào quán, không gian vẫn vậy, vẫn mùi coffee thơm ngào ngạt, vẫn không gian yên tĩnh kèm tiếng nhạc du dương. Anh ngồi đó, anh đã đến cũng không biết anh đã đến từ bao giờ nữa, vẫn là bàn số 9 con số anh nói là đại diện cho sự vĩnh cửu *nhếch mép, cười nhạt* ‘vĩnh cửu’.
Em tiến lại gần anh, mùi nước hoa này nghe sao quen quá, là mùi nước hoa em đã mua tặng anh? Đã lâu lắm rồi anh không còn dùng nó mà, sao hôm nay…
– Anh chờ lâu chưa?
– Không lâu , không lâu tí nào .
Anh đứng dậy kéo ghế :
– Em ngồi đi.
– Hôm nay trông em mặc bộ đồ này rất đẹp rất dịu dàng làm anh nhớ…
Em cắt ngang lời anh :
– Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa, đã qua lâu rồi. Hôm nay tôi hẹn anh đến có việc muốn nói với anh.
– Em nói đi, anh sẵn sàng lắng nghe.
– Anh có thể gặp cu H nhưng không được mang nó đi đâu khi không có mặt tôi.
– Anh đồng ý, anh muốn gia đình mình…
– Còn nữa, anh đừng chen ngang khi tôi đang nói chuyện.
– Ừ, anh hiểu, anh biết em đang rất hận anh.
– Đừng bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ trước mặt tội và cu H, chuyện tôi và anh có con chung nhất định không được nói với gia đình anh, nhất là vợ anh. Tôi đã cố gắng lắm mới tìm được cách cắt liên lạc giữa mẹ tôi và gia đình anh, nếu anh không làm được thì đừng bao giờ mong sẽ gặp lại cu H.
– Em khác quá, em đã trở nên vô tình hơn xưa. Tại anh sai, anh đã biến em thành như thế này.
– Anh nhầm rồi, anh không là gì trong cuộc đời của tôi, thì làm sao có thể biến tôi thành người khác? Đừng nhắc lại quá khứ nữa người dưng à, đây là lần cuối tôi nhắc anh về điều ấy.
Sau lần nói chuyện ấy anh cũng chẳng bao giờ nhắc về quá khứ nữa nhưng cứ tuần 3 buổi anh qua thăm cu H đều đặn, lần nào cũng vậy, cũng vội vàng nhưng chẳng hề qua loa. Còn em lần nào anh đến em cũng để 2 cha con có không gian riêng phần vì không muốn gặp mặt anh, phần vì muốn né tránh khung cảnh một gia đình – nó làm em đau.
Ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt, em và anh vẫn sống như vậy, vẫn giấu gia đình, nhiều khi chúng em còn phải thuê người giả làm ông bà nội để nói chuyện với mẹ em qua điện thoại. Anh thì vẫn vậy, cuối tuần lại đến thăm mẹ em với 2 mẹ con rồi lại đóng vai gia đình hạnh phúc. Chết tiệt, em đã chán cái vai diễn ấy lắm rồi mà nhìn cu H vui vẻ nô đùa bên ba nó em lại nở một nụ cười vô định. Cu H nay đã được hơn 3 tuổi cũng đã dần khôn hơn. Hôm đó hai mẹ con đang ngồi ăn hoa quả và xem tivi không hiểu ai xui khiến nó mà thằng bé bỗng quay qua hỏi mẹ:
– Mẹ ơi , ba bận lắm hả mẹ? Con chẳng bao giờ được ngủ cùng ba.
Em chết lặng hồi lâu rồi kéo con ôm vào lòng:
– Con ngoan lắm, biết nhớ ba rồi hả? Ừ, ba bận lắm, công việc của ba đi xa nhiều nên không ngủ lại với mẹ con mình được, cu H đừng hỏi ba câu này nha.
– Không phải, mẹ nói dối H.
– Sao con lại nói như thế?
– Ba bảo ba muốn ngủ lại nhưng mẹ không cho ba ngủ cùng nên ba mới đi.
Nghe đến đây em vô cùng tức giận. Chúng ta đã ly hôn, rốt cuộc anh ta muốn gì? Anh ta muốn được gặp con em đã cho anh ta gặp, không lẽ anh ta còn muốn sống cuộc sống 1 người đàn ông 2 gia đình hoà thuận??? Vô lý , quá vô lý, anh ta có quyền gì được đòi hỏi chứ? …
Nguồn: Bụi