Phần trước: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? – Phần 3
Sáng hôm sau em hẹn anh ra ngoài nói chuyện, vừa nhìn thấy em anh đã chạy đến và cười rất tươi, giá như nụ cười này đến sớm thì hạnh phúc biết bao nhiêu nhưng giờ đây thì không phải, nhìn thấy nụ cười ấy em càng thêm bực bội và lo sợ trong lòng.
Em hét lớn:
– Anh đang làm cái quái quỷ gì thế?
– Anh… anh không hiểu em đang nói gì?
– Là anh, chính anh bỏ rơi tôi trong thời khắc tôi cần anh nhất, chính anh đã nói không còn cần và yêu tôi, cũng chính anh đã nói anh yêu cô ấy. Vậy tại sao? tại sao anh không để mẹ con tôi được yên?
– Anh…
– Anh gieo vào đầu con trai tôi cái suy nghĩ chúng ta là một gia đình? Anh mất trí rồi sao? Chúng ta đã ly hôn.
– Tại sao em?…
– Tại sao ư? Anh là người hiểu rõ hơn ai hết, anh cố gắng nói với cu H rằng tôi không cho anh ngủ lại, không phải chúng ta đã thông nhất nói với thằng bé lịch công tác của anh dày đặc sao?
– Anh xin lỗi anh chỉ muốn được ở cùng con một ngày trọn vẹn.
Em không muốn nghe giải thích, dứt khoát nói:
– Anh đừng gặp cu H nữa.
Nói xong em quay mặt bỏ đi, thật sự lúc ấy tức giận đến nỗi không muốn nhìn mặt anh dù chỉ một phút giây nào. Em không phải là đồ chơi chán thì ném đi, thích thì nhặt lại. Anh ta kéo tay em lại nài nỉ:
– Anh xin lỗi, là anh sai rồi sẽ không có lần 2 đâu, anh hứa.
– Anh không sợ vợ anh sẽ biết chuyện và không để yên cho anh sao? Mà kể cả anh không muốn yên nhưng mẹ con tôi cần yên tĩnh, chúng tôi không muốn bất cứ rắc rối nào xảy ra cả.
Anh im lặng một hồi lâu, đôi mắt thoáng buồn anh buông tay em nói khẽ:
– Em về đi.
Em cứ thế ra về mà trong lòng không hề nguôi giận nhưng trông anh có vẻ lạ lắm, hình như anh đang gặp phải chuyện gì đó không vui. Thôi kệ, anh ta đáng bị như thế.
Tối hôm đó anh uống say mèm, nhớ khi ấy là 11h đêm rồi anh còn gọi điện hẹn em xuống nhà. Ban đầu em không định ra gặp nhưng nghe giọng anh có vẻ quá say rồi em lại lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện. Thật ra hận thì hận nhưng em vẫn còn yêu và thương anh nhiều lắm.
Vì dù gì đó cũng là mối tình đầu, là bố của con em. Đến nơi em thấy anh nằm vật ở ghế đá dưới gốc cây cạnh nhà. Em lay nhẹ anh dạy, anh dụi mắt rồi ôm chầm lấy em, em cố đẩy anh ra nhưng không được, sức lực đứa con gái làm sao có thể chống cự lại:
– Anh sai rồi, anh sai rồi, anh không biết rằng mình lại yêu em đến mức này. Cho đến khi mất nhau rồi anh mới hiểu em quan trọng với anh như thế nào. Anh xin lỗi, xin lỗi em!
Anh vừa nói vừa nấc nhẹ, hình như anh đang khóc. Khoan đã, khóc ư?
– Tại sao chứ? Anh nói là anh yêu Mai rất nhiều và đã không còn tình cảm với em mà. Giờ đây chúng ta đã ly hôn, anh quay lại nói những điều này có nghĩa lý gì?
– Anh đã cố, đã cố để ghìm lòng xuống nhưng khi đứng trước mặt em anh không làm được, anh không làm được em ạ.
Không để em nói tiếp anh tiếp lời:
– Trong tuần đầu tiên anh sống cùng Mai có thể là anh cũng đã quá vô tâm vui với người mới mà quên đi sự tồn tại của em nhưng đến tuần thứ hai, mỗi lần anh đi làm về người ra đón anh ngoài cửa không phải là em mà là Mai, anh cảm thấy trống trải trong lòng vô cùng như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng với anh, anh vẫn nghĩ rằng đó chỉ là do anh chưa quen, một thời gian sẽ ổn. Nhưng em biết không? Mai không giống em, không nói cười vui vẻ với anh, không hồn nhiên cười đùa như em, thay vào đó cô ấy luôn luôn yêu cầu anh phải thế này, phải thế
kia. Cô ấy luôn luôn lấy học thức, hiểu biết ra để cãi lý với anh khiến anh vô cùng mệt mỏi. Rồi gia đình cô ấy chẳng hề yêu quý, tôn trọng anh như mẹ và các bác, các chú đã làm. Họ chê bai anh đủ thứ, bênh vực để con gái họ cưỡi lên đầu lên cổ anh. Anh là một thằng đàn ông vô dụng, đã không thể bảo vệ cho em còn làm em chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác. Anh là thằng tồi.
Em nhìn anh, vừa tội nghiệp vừa đáng ghét lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra khiến anh ngã dúi dụi xuống đất.
– Không phải trước đây anh và gia đình anh chê tôi học thức kém, ít ăn ít học không xứng với anh sao? Rồi cả nhà anh coi thường tôi, coi tôi như osin. Tôi đã từng nghĩ anh không vậy, anh khác họ nhưng sự thật thì như thế nào? Chồng tôi, người chồng tôi hết mực yêu thương, chăm sóc đã làm gì với tôi? Làm gì sau lưng tôi? Giờ đây anh lại quay lại nói với tôi những điều đó để làm gì? Tôi cho anh biết, tôi không phải là thứ đồ anh cần thì dùng tới không cần thì ném đi và anh nên nhớ học thức không đánh giá được hết một con người. Cái quý giá nhất của con người là ý chí và ý thức sống. Phải! Tôi chỉ là một bông hoa dại không đáng để anh chăm sóc nhưng anh có thấy bông hoa dại nào sinh tồn mà cần người chăm sóc hay không? Bởi vậy, hiện tại tôi đang sống rất tốt mong anh đừng làm phiền đến hạnh phúc của mẹ con tôi.
– Anh …
Chẳng kịp nghe anh nói hết câu em quay mặt bỏ đi để mặc anh trong trạng thái say xỉn, em không nghĩ được nhiều đến thế, chẳng thể lo cho anh lúc này, em sợ em sẽ mềm lòng trước bố của con em.
Về đến nhà em, treo áo khoác lên móc sau cửa, em gục đầu vào gối khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc cảm xúc lúc này của em ngày một mông lung vui, buồn, thương ,tủi, hận… thay nhau chiếm lĩnh khối óc. Vui vì anh vẫn còn yêu em, vẫn chứa một vị trí trong anh. Ai đã yêu cũng biết mối tình đầu đáng nhớ biết nhường nào, đau đến đâu thì hận đến đâu cũng chẳng thể ngừng suy nghĩ về nó, hơn nữa chúng em lại còn có một đứa con chung giống anh như lột. Buồn cho một mối tình không đầu không cuối và cũng không còn là của nhau, yêu thì cũng còn làm được gì nữa? Nhưng lại hận, hận vì anh bỏ rơi em lúc em cần anh nhất, hận cái cách anh từng đối xử với em – người từng coi anh là một phần không thể thiếu. Rồi lại thương anh, thương anh vì em đã quá mạnh mẽ quá nhẫn tâm và lạnh lùng trước anh. Mỗi lần nhìn sự buồn bã, thất vọng hằn sâu trong đôi mắt ấy lòng em lại nhói lên một cảm giác gì đó rất lạ chẳng thể gọi tên. Đừng trách em anh ạ, em đâu có muốn phải trở nên như vậy, với một người phụ nữa khi có đủ yêu thương, trân trọng và chở che thì cô ấy sẽ không phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Nếu không ai sẽ là người bảo vệ họ? Là phụ nữ ai cũng muốn, muốn lắm một người chồng quan tâm, thấu hiểu và sẻ chia nhưng thử nghĩ coi trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được điều đó?
(Đôi lời ngoài lề và nhắn nhủ của tác giả ^^ : Mạnh mẽ? Người càng mạnh mẽ bao nhiêu thì chứng tỏ càng chịu tổn thương bấy nhiêu, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sau nụ cười là nước mắt. Bên ngoài họ chỉ thấy cô ấy giỏi, cứng rắn, năng động, đảm đang và tháo vát nhưng mấy ai nhìn thấy câu chuyện đằng sau những người phụ nữ đang tất tưởi mưu sinh ngoài cuộc sống rồi chiều đến lại vồi vàng biến thành cô Tấm chăm lo cho chồng con? Đàn ông à, nếu các anh chịu cảm thông và sẻ chia thì cuộc sống này đúng là thiên đường, ngược lại các anh biết đấy, địa ngục trần gian là có thật trên đời. Người sáng suốt, tinh anh sẽ có thể chọn từ bỏ sống ở địa ngục mà tự tạo cho mình một thiên đường riêng; kẻ yếu đuối lại đắm mình sâu trong đó. Nhưng cho dù có ở cái thiên đường do mình tự tạo hay địa ngục mà hôn nhân bày ra thì cũng chẳng có gì gọi là hạnh phúc! Chúng tôi luôn tự biện minh rằng không có đàn ông cuộc sống của chúng tôi vẫn rất ổn. Đúng, ổn thì có nhưng tốt thì hoàn toàn không phải, các anh chiếm một vị trí quan trọng trong chúng tôi và ngược lại vì vậy tạo hoá mới sinh ra Adam và Eva. Mong ai đó hiểu!).
Quay lại câu chuyện, đang loay hoay trong mớ suy nghĩ ngổn ngang và hỗn loạn, cơn khát nước cồn cào ở cổ họng , có thể do khóc quá nhiều rồi. Em vứt vội điện thoại lên giường đứng dậy mở tủ lạnh lấy nước uống, vừa tu được 1 ngụm nghe thấy tiếng chuông điện thoại lạ. Ủa chẳng nhẽ có trộm vào nhà? Vớ vội cây chổi cạnh góc nhà, phi ngay qua giường vớ lấy điện thoại bấm sẵn 113, rồi bật đèn sáng em tiến ra phía cửa. Bụng thầm nghĩ:
– Thôi xong rồi nếu có trộm lúc này thì chết, giờ nó manh động lắm!
May cu H đòi ngủ cùng cô chủ nhà cô ngủ lại hay khoá trái nên cũng đỡ lo có gì mình sẽ la lớn để cô biết mà phòng vệ dù có mất mạng cũng phải bảo vệ con mà chẳng hiểu sao nó cuốn bà thế. Cửa phòng nãy về em còn chưa kịp đóng rón rén bước đến ngó ra ngoài. Cổng vẫn khoá, không hề có dấu hiệu bị cắt khoá (Đèn cổng nhà em để cả đêm). Đang tập trung suy nghĩ về tên trộm thì sực nhận ra tiếng chuông ngay sau lưng mình. Em khép hờ cánh cửa nhìn vào cái móc treo, là trong túi áo. Em quên mất khi lay anh dạy thấy anh để điện thoại trên người em nhét vào túi để nâng anh dậy vì sợ lão say quá, ai ngờ vẫn đủ sức bật dậy ôm chằm lấy mình. Tò mò rút điện thoại ra xem ai gọi em thấy anh lưu vỏn vẹn 2 chữ :”Vợ”. Là cô ta , không ai khác chính là Mai – kẻ đồng phạm giúp anh ta phá vỡ hạnh phúc của em. Mắt em cứ nhìn vào màn hình điện thoại cho đến khi hai chữ ấy nhoè đi, nhoè đi dần. Em ném điện thoại xuống giường ngồi phịch xuống. Bây giờ em không còn khóc nữa. Tại sao cứ phải là một mình em phải khóc? Ban đầu em chỉ hận anh vì sa ngã giữa đời nhưng nhớ lại câu nói cô ta giục anh bỏ em ở nhà nghỉ thì quả không sai, cô ta là con hồ ly, đáng phải trả giá. Cho dù em có còn cần anh hay không thì em cũng nhất định khiến cô ta mất đi hạnh phúc, để được nếm trải phần nào nỗi đau em đã chịu. Điện thoại anh ta đang ở đây, giờ đây làm cách nào? Em lưu vội số điện thoại của cô ta vào máy. Dùng điện thoại của anh ta bấm nút gọi cho người đàn bà ấy mà cổ họng em như có gì đó nghèn nghẹn mãi mới nói lên lời:
– Alo.. alo.. anh đang ở đâu sao không trả lời? Anh có biết mấy giờ rồi không còn không chịu vác xác về hả? Anh có biết tôi chăm con cực như thế nào không? Anh đi đâu cả tối để mình toi vừa lo việc nhà vừa chăm con tối giờ? Có về không thì bảo?
Cô ta nói liến thoắng không kịp để cho em nói câu nào. Em nhếch mép cười nhạt nghĩ trong bụng :”Mới có một buổi tối cô đã giận vậy rồi sao? Tôi còn hơn 3 năm một mình sinh con, nuôi con, làm việc nhà, kiếm tiền kìa…” Cô ta vừa dứt lời em nói:
– Chị ơi anh ấy để điện thoại ở chỗ em đợi em chạy theo đưa anh ấy nha.
Chẳng nghe rõ đầu dây kia chu chéo câu gì em tắt máy luôn. Sau đó nhìn qua cửa sổ phía gốc cây, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, anh vẫn nằm vật ở đó trên chiếc ghế đá (giờ viết đến đây mới để ý chứ lúc ấy có thằng trộm nào chắc nhìn cái bộ dạng ấy nó cũng ngán chẳng thèm móc túi, bê bết thật sự luôn). Nhìn đồng hồ đã 2h sáng, em đặt vội chiếc taxi qua grap đưa anh ấy về nhưng không phải về nhà mà về một nhà nghỉ trên đường S.E trả tiền taxi và đưa thêm cho lái xe 100k nhờ thuê phòng cho anh ta. Còn chiếc điện thoại nhìn qua đã thấy 7 cuộc gọi nhỡ, lần thứ 8 em bắt máy:
– Nhà nghỉ đó anh nha!
(Giọng ngọt như mía nùi không biết ông tài xế có nổi da gà không nữa :D) Nói xong câu tắt nguồn luôn rồi nhét điện thoại lại túi của anh ta. Tự nhiên lại thấy vui quá, chắc có lẽ ở nhà cô ta đang lồng lộn lên :))).
Hôm sau mới mở mắt ra thấy 2 cuộc gọi nhỡ từ anh cũng chẳng buồn gọi lại, đang mừng thầm vì trêu tức được cô ta ngày hôm qua thì điện thoại lại rung lên “Anh đang gọi”… Em bắt máy:
– Alo …
– Hôm qua em đưa anh vào nhà nghỉ à? Anh cảm ơn em nhé, anh say quá. Em về khi nào vậy.
“Ố thằng cha này điên à mà nghĩ mình vào đó cùng hắn? Nằm mơ đi ”
– Đúng vậy , anh say quá tôi bắt taxi nhờ đưa anh đến.
– À ra vậy.
Giọng anh trầm xuống anh nói tiếp:
– Hôm qua anh say quá không biết có lỡ miệng nói ra điều gì làm em buồn thì cho anh xin lỗi nha!
“WTF sao không thấy nhắc gì chuyện vợ anh ta nhỉ, sao yên ắng lạ vậy?” Em cũng coi như không biết gì, không hỏi gì, chắc có lẽ chưa về nhà mà đến công ty luôn. À nhưng mà chẳng lẽ cô ta không gọi gì anh ta sao? Em hơi thắc mắc nhưng tránh để nghi ngờ nên là chờ anh ta tự hỏi thì hơn. Em trả lời:
– Không có gì, anh gọi tôi ra rồi say quá nằm vật ra thôi, có nói câu nào đâu.
– Hôm nay là chiều thứ 7 anh được về sớm chiều anh đưa 2 mẹ con…
Sợ như nói lỡ lời sợ em giận anh ta đỡ luôn:
– À không, chiều anh đưa em và cu H đi chơi nha, mình đi công viên, đi ăn kem nhé!
Em định từ chối mà nghĩ đến cu H 2 tháng nay chưa được đi chơi và gặp ba nên…
– Tuỳ anh !
Em cúp máy .
Cu H dạy rồi, được mẹ dạy cách tự vệ sinh và đánh răng nên con rất tự lập. Đáng yêu quá, đứng ngoài cửa nhìn vào nhà tắm thấy con đang bắt ghế ghé miệng vào bồn rửa mặt để kem đánh răng không bị vung ra sàn, đôi bàn chân nhỏ nhón nhón lên thấy yêu vô cùng. Bất giác miệng nở nụ cười hạnh phúc, cứ đứng lặng yên quan sát con, như một đứa trẻ đã lớn thật sự, cu H nghịch ngợm nhưng rất ra dáng. Vệ sinh xong con chạy ùa ra ngoài ôm chân mẹ:
– Mẹ ngồi xuống đi H cho mẹ xem cái này.
Vừa ngồi xuống cũng là lúc đôi bàn tay nhỏ xíu của con xoè ra, con cười hồn nhiên:
– Không có gì hihi.
Con hôn chụt vào má mẹ, xoa xoa tóc mẹ nũng nịu:
– Hôm nay H ngoan, mẹ cho H nói chuyện điện thoại với ba nha, H muốn ba đưa đi chơi.
– Không cần gọi điện phiền ba đâu, H cứ ngoan chiều nay ba sẽ xuất hiện đưa H đi chơi đó.
– Mẹ nói có thật không?
Đôi mắt con loé lên sự vui mừng khôn xiết mà xen vào đó có sự nghi ngờ trong chốc lát.
– Mẹ có bao giờ lừa H đâu nào.
Con mừng nhảy tưng tưng quanh nhà hát bài: Ba thương con…
Nhìn con vui như vậy em cũng rất vui có điều trái tim như bị bàn tay ai bóp chặt: “Mẹ sẽ mang ba lại cho con” ….
Nguồn: Bụi
Xem tiếp: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? Phần 5