Hồi mới cưới, tôi tự hào, hãnh diện vì lấy được cô vợ trẻ hơn mình cả chục tuổi bao nhiêu thì bây giờ, tôi mệt mỏi, chán chường vì cô vợ “vắt mũi chưa sạch” ấy bấy nhiêu.
Lúc cưới, vợ tôi mới 18 tuổi. Sau khi thi rớt đại học, cảm thấy không theo đuổi được con đường học vấn, cô ấy nghỉ ở nhà để đi làm. Cuộc đời mỗi người dường như đều được định trước bởi một số phận nào đó cho nên vừa quen nhau được 1 tháng, chúng tôi đã quyết định đi đến hôn nhân.
Tất cả những người quen thân đều bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. Ngay cả bản thân tôi nhiều khi cũng không dám tin vào quyết định của chính mình. Lúc đấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản mình thật may mắn vì đã yêu và lấy được một cô vợ rất trẻ.
Đám cưới xong xuôi, khách khứa về hết, trong khi mọi người trong gia đình còng lưng dọn dẹp nhà cửa, bàn ghế thì cô dâu vô tư ngồi ăn hoa quả, lắc lư người theo tiếng nhạc từ headphone. Mấy thím có vẻ khó chịu, bảo tôi: “Mày không bảo nó ra mà làm cùng mọi người đi chứ, ngồi giương mắt ếch lên mà nhìn thế à?”. Nghĩ vợ mới chân ướt chân ráo về nhà, phải để cô ấy có thời gian để thích nghi từ từ nên tôi bênh chằm chặp: “Chắc vợ cháu đang mệt, cứ để cho cô ấy nghỉ thím à!”. Mấy bà thím quay ra bàn tán xì xầm vẻ không hài lòng. Mẹ tôi xưa nay vốn hiền như đất nên bảo con dâu vào buồng nghỉ cho đỡ mệt.
Lúc đầu, thấy nhiều người trong gia đình không ưng vợ mình, tôi vẫn tin rằng sau này khi đã quen thân, mọi người sẽ hiểu và yêu mến cô ấy hơn. Tôi một mực bênh vợ. Chỉ cần nghe ai đó mở miệng “vợ mày thế này, vợ mày thế kia” là tôi gạt phăng đi, thế nên về sau, không thấy ai nói gì nữa. Tuy nhiên, khi chẳng còn nghe ai phàn nàn gì về vợ mình nữa cũng là lúc tôi nhận ra tất cả những điều họ nói đều là sự thật. Vợ tôi dường như không quan tâm đến ai bao giờ. Càng ngày, cô càng như một người xa lạ trong nhà.
Vì tuổi đời còn quá trẻ, lại thiếu va vấp, thiếu kinh nghiệm sống, vợ tôi không biết làm gì ngoài nấu cơm, rửa bát. Vì vẫn còn ở tuổi ăn tuổi chơi, cô ấy lười làm và lười suy nghĩ. Cũng vì đang ở cái tuổi hiếu thắng, nông nổi nên cô ấy không bao giờ biết lắng nghe, ai nói gì không cần biết đúng sai, chỉ gân cổ cãi cho bằng được. Nhiều khi, chồng nói một, cô ấy cãi mười, tôi phải cố kiềm chế trước sự ương bướng đó của vợ. Ở chung với bố mẹ chồng nhưng cô ấy không bao giờ chịu mua sắm bất cứ thứ gì, việc đi chợ cũng đẩy hết cho mẹ chồng. Đến lọ bột canh, chai nước mắm bị hết, nếu mẹ tôi không mua thì cô ấy cũng nhất định không chịu chi tiền.
Một lần, tôi chứng kiến vợ cãi láo với mẹ. Lúc này, tôi choàng tỉnh, không thể để như thế mãi được. Buổi tối, tôi đưa vợ ra ngoài, bàn về việc chúng tôi xin bố mẹ ra ăn riêng. Tôi cũng hỏi cô ấy dự định học nghề và định hướng tương lai thế nào? Tôi đã nói với vợ về kế hoạch đi làm ăn xa một thời gian để kiếm tiền làm vốn gây dựng cuộc sống. Những chia sẻ của tôi đã làm vợ tỉnh ngộ. Vợ bàn với tôi cứ để cô ấy ở cùng bố mẹ chồng trong thời gian tôi đi làm ăn xa. Trong lúc đó, cô ấy sẽ ra chợ học bán hàng với mẹ. Sau 1-2 năm quen việc, tôi sẽ về cùng vợ xin bố mẹ cho ăn riêng, mở quầy mới, chồng đi lấy hàng, vợ buôn bán, lúc nào cũng ở gần nhau. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã kịp “đánh thức” được sự lo toan, vun vén của vợ.
Vợ chồng mới cưới nên xây dựng kế hoạch vun đắp cuộc sống chung cùng nhau để cộng đồng trách nhiệm và có ý thức hơn trong mối quan hệ với mọi người ở gia đình mới.