Phần trước: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình?
Tối hôm đó, em chuẩn bị một bàn ăn nhỏ gồm tất cả những món anh thích nhưng đến 10h tối anh mới về đến nhà, đồ ăn đã nguội, anh nói anh không muốn ăn. OK, đến bữa ăn cuối cùng cũng không còn có với nhau nữa rồi, em dọn bàn ăn lặng lẽ, nước mắt trên mi trực trào ra, cố trấn tĩnh bản thân em gằn lại nước mắt. Dọn dẹp xong em pha hai tách coffee mời anh cùng ngồi uống em có chuyện muốn nói.
– Anh… có điều gì muốn nói với em không, lâu lắm rồi vợ chồng mình chưa ngồi xuống nói chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về công việc anh nhỉ?
(Ngọt ngào thế thôi nhưng thật ra chỉ muốn xé xác anh ta thành trăm mảnh mà không thể).
Anh im lặng
– Thời gian mình sống với nhau, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không hài lòng gì về em không?
Im lặng
– Em còn nhớ, nhớ quá cái hồi hai đứa mình yêu nhau. Anh chu đáo, tử tế, thương em từng tí một…
– Em đừng nói nữa anh mệt lắm anh đi ngủ đây.
– Anh… thật sự không có gì cần nói à?
– Không, để khi khác.
– Cuộc hôn nhân này còn cứu vãn được không?
Im lặng
– Anh sẽ để em chịu cuộc sống này bao nhiêu lâu nữa? Lạnh nhạt, thờ ơ như em không tồn tại bao nhiêu lâu nữa?
– Cô im đi! Không sống được thì ly hôn, tôi mệt mỏi lắm rồi, ly hôn đi!
Cuối cùng anh cũng nói, em cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt anh, chẳng còn có thể cứu vãn được nữa rồi.
– Là vì em sao?
– Đúng. Cô làm tôi mệt mỏi.
– Em đã làm gì vậy? Em không hề ăn bám anh, không hề gây phiền phức hay hỗn hào với anh. Tại sao lại là em?
Im lặng
– Từ bao giờ rồi?
– Bao giờ cái gì? Cô điên rồi phải không?
– Anh và chị ấy… từ bao giờ?
Anh có vẻ sững sờ, ngạc nhiên rồi nhìn tôi nhưng không còn dáng vẻ giận dữ khi ấy. Ánh mắt anh dịu xuống, anh cúi đầu nhẹ giọng:
– Nếu em đã biết rồi thì anh sẽ thành thật. Chúng ta không còn tình cảm với nhau thì nên buông tay nhau đi đúng không?
– Chúng ta? Anh đang nói là chúng ta sao?
Im lặng
Em hét to vẻ oán trách nhưng trong đó chỉ 1 nửa là thật, 1 nửa em muốn anh ta cảm thấy có lỗi, càng có lỗi càng tốt vì em biết không thể níu kéo được rồi.
– Là anh, chỉ là do 1 mình anh, 1 mình anh hết yêu em, cũng là 1 mình anh phản bội em giờ anh nói là chúng ta sao?
– Anh xin lỗi!
– Anh đừng xin lỗi, em thật sự không nhận nỗi đâu, quá đủ rồi em còn sống trên đời này làm gì được nữa hả anh.
Thật may anh vẫn còn có lương tâm, mặt anh tái lại:
– Đừng, em đừng làm gì dại dột, tiền bạc bấy lâu 2 vợ chồng cùng tích anh cho em hết, tất cả của em mà, anh là người có lỗi trước, anh không nhận gì cả chỉ cần… em chịu ký ly hôn.
Lúc này là cảm xúc thật nước mắt em cứ tự tuôn ra như đứng dưới mưa vậy, em cố gắng không để nó chảy ra mà cứ từng hàng, từng hàng nối tiếp chảy ra. Em muốn nói mà cổ họng nghẹn ứ lại nấc lên từng tiếng không thể nào mở miệng ra được. Anh cũng đỏ khoé mắt nhưng vẫn cố gắng thuyết phục em ly hôn.
– Chỉ cần em ký vào đơn ly hôn em muốn hành hạ anh như thế nào anh cũng chấp nhận. Anh… anh thật sự đã yêu Mai nhiều lắm. Biết sẽ làm em đau lòng nhưng nếu cứ sống như thế này cả hai sẽ đều mệt mỏi hơn mà thôi.
Em vẫn khóc đến khi cảm thấy nhìn mọi thứ như thu nhỏ lại, anh vẫn ngồi đối diện chẳng hề chạy đến bên em. Giờ phút ấy em biết người đàn ông ấy không phải người em từng yêu và yêu em nữa rồi, con tim em như bị ai bóp nghẹn lại, nó đau, đau lắm.
– Em muốn anh hứa với em thực hiện 1 điều kiện cuối cùng.
– Điều kiện gì em cứ nói anh sẽ thực hiện?
– Chúng ta ly hôn đi anh! Ly hôn trong âm thầm, không nói với gia đình của em, còn gia đình anh muốn thế nào cũng được.
– Anh đồng ý.
Anh ta đồng ý nhanh vậy sao? Em khẽ nhếch mép mà đầu óc trống rỗng.
– Còn nữa, em chưa nói hết, một tuần anh vẫn phải đến nhà em 1 lần vào cuối tuần và các dịp dỗ Tết để tránh mẹ em biết chúng ta đã ly hôn. Anh biết đấy, mẹ em già rồi, sức khoẻ cũng yếu nếu mẹ em có làm sao em cũng không sống nổi mất.
– Anh sẽ cố gắng ..
– Không phải cố gắng mà là chắc chắn.
– Anh… anh hứa.
Vậy là vợ chồng em ra toà và ly hôn như vậy đấy, lấy nhau đủ sóng gió nhưng ly hôn trong tích tắc. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đỡ biết mấy nhưng nghiệt ngã thay sau khi ly hôn em lại biết mình có thai được 3 tháng (Vì kinh nguyệt không đều 3-6 tháng mới có 1 lần nên em nghĩ chỉ là rối loạn kinh nguyệt bình thường không mảy may suy nghĩ gì cả). Nhưng em bé nhỏ qua siêu âm chưa biết là trai hay gái. Em định thông báo cho anh biết vì vui mừng quá nhưng lại vội bỏ điện thoại vào túi xách. Phải! Mình đã là người dưng!
Hôm nay là ngày cuối tuần đầu tiên sau ly hôn anh đã giữ lời hứa cùng em đến thăm mẹ em. Anh vẫn ân cần, ngoan ngoãn, gọi mẹ xưng con nhưng 2 đứa chẳng thể nhìn vào mắt nhau nữa rồi. Anh cũng vội vàng hơn. Anh bận, anh còn có người ở nhà đợi cơm, chờ anh về mà. Nói về em, sợ mẹ biết em ly hôn buồn nên em thuê một phòng trọ nhỏ để sống. Anh đèo em về đó, trên đường anh hỏi em rất nhiều phòng ở ổn không? có nóng không? an ninh có an toàn hay không? Nhưng lại chẳng thèm ghé nhìn vào nơi em sống một lần mà lại vội vã đi… đến bên chị ấy.
Cũng qua rồi những đau khổ, hờn tủi, giờ em phải cố gắng chăm lo cho thiên thần trọng bụng, bác sĩ nói em bé rất yếu phải cẩn thận nhiều. May sao em kinh doanh tự do nên cũng không quá vất vả, không giàu có nhưng đủ để sống. Còn số tiền 2 vợ chồng tích cóp anh cho em, em gom góp lại mở rộng công việc kinh doanh.
Một thời gian sau, lại nói về cô gái ấy, cô ấy đã có thai vừa tròn 1 tháng, tính ra là đúng lúc bọn em ly hôn. Họ cưới nhau một cách hợp pháp đường đường chính chính. Còn em giờ đây… thôi đi, chỉ thương con em nó sẽ là đứa trẻ không có cha. Thai to hơn một chút em về sống cùng mẹ lấy cớ là dưỡng thai cũng có người đỡ đần mà mẹ lại không hay biết chuyện bọn em đã ly hôn. Anh thì vợ có bầu phải bận bịu chăm sóc nên đành lấy cớ đi công tác 6 tháng không thể sang nhà em.
Ừ thì cũng kệ vì họ và mình có là gì đâu, gặp nhau anh biết em mang thai cũng không biết nói gì thêm khó xử cho cả hai. Em muốn con chỉ là của mình em thôi.
5 tháng sau em sinh con, trộm vía trời phật phù hộ 2 mẹ con đều khoẻ mạnh. Con giống anh, giống y như lột làm em có chút chạnh lòng. Bà ngoại luôn miệng hỏi sao ông bà nội không thấy đâu, thằng bé nó ngóng ông bà. Sợ chuyện bị lộ chuyện ly hôn em xin phép mẹ cho con về bên nội, nói mãi mẹ mới đồng ý vì sợ con gái khổ. Mẹ là thế, lo cho con, chăm con từng chân tơ kẽ tóc gả cho người ta như mất đi báu vật cuộc đời nhưng lại có kẻ nhẫn tâm phá huỷ báu vật của mẹ. Chợt nhớ đến câu “Tương lai của đứa con là công trình của người mẹ” em càng thêm mạnh mẽ. Vậy là em quyết định bắt taxi 2 mẹ con về lại phòng trọ cũ.
May sao số em còn chưa tận, còn nhiều người tốt bên cạnh. Cô chủ nhà chỗ em đang ở lại độc thân chẳng con cái gì, cô yêu trẻ con lắm nên cứ cưng nựng thằng bé suốt. Thời gian khó khăn em ở cữ cũng chính cô là người chăm sóc em như mẹ đẻ, cái gì cũng nhiệt tình giúp chỉ bảo muốn nhận em là con nuôi vì cô rất quý và thương cho hoàn cảnh của em. Cô tốt lắm, có đồ gì ngon cũng mua cho em ăn sợ em không có sữa cho con bú. Làm việc nhà phụ em để em có nhiều thời gian hơn để kiêng cữ. Thật sự đến giờ em vẫn vô cùng biết ơn người mẹ thứ 2 này của mình. Công việc kinh doanh cũng dần phát triển và lan rộng hơn khi có vốn xoay vòng.
Trong thời gian kiêng cữ may có em họ em hoạt bát, nhanh nhẹn trông nom cửa hàng giúp chị. Cũng đã sắp 6 tháng, hết thời gian anh nói là đi công tác nhưng vợ anh lại sắp sinh, hi vọng anh có thể giữ lời hứa vì sắp tới là ngày giỗ của bố em….
Nguồn: Bụi
Xem tiếp: Em đã đúng hay sai khi ngoại tình? – P3