Yêu nhau được 3 năm, Quân và My gom góp số tiền cả 2 dành dụm, xin thêm ba mẹ 2 bên, còn lại vay mượn người thân, bạn bè để mua căn nhà nhỏ chuẩn bị cho việc xây tổ ấm.
Đôi vợ chồng tương lai háo hức dắt nhau đi xem nhà ở nhiều nơi. Mất 2 tháng lùng sục, cân nhắc, cuối cùng Quân ưng ý nhất là ngôi nhà xinh xinh trong con hẻm yên tĩnh, khá gần nơi làm việc của 2 người nhưng My còn lưỡng lự.
Quân tỏ ra ngạc nhiên: “Em không đồng ý ở điểm nào thế? Anh thấy trước sân có cây muồng hoàng yến rất đẹp, tưởng là sẽ hợp ý em chứ?”. My ngó lơ. Làm sao cô có thể nói được với Quân rằng, đó chính là nguyên nhân khiến cô do dự.
Lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà đó, hay nói đúng hơn là thấy khoảng sân nhỏ xanh mát với cây muồng đang mùa trổ hoa, My đã nghẹn thở. Những cánh hoa vàng rực, thả mình xuống từng chùm, cháy khát khao, tất cả như nhòa đi trước mắt My. Ký ức cùng lúc ùa về, từ hồi đi học ở quê đến thời sinh viên khốn khó. Ngày đó My vẫn thường gọi muồng hoàng yến bằng cái tên “mai rủ”.
Lạ kỳ, hoa chỉ đẹp khi ở trên cành, tới lúc hái xuống thì rất dễ rụng, dẫu tay người có nâng niu đến mấy. Cậu bạn thân đã bao lần bạo gan trèo vô cổng nhà người ta hái trộm hoa cho My, để rồi 2 đứa đứng ngẩn nhìn nhau giữa những cánh hoa rơi lả tả trong gió chiều. Cảm xúc đầu đời đó lớn dần theo từng đóa hoa ép vội vào nhật ký. Hai cái tên viết lồng vào nhau trên cánh hoa khô như e ấp trao gởi những lưu luyến, nhớ thương.
Rồi 2 đứa cùng nhau lên thành phố học đại học, cùng nhau nhớ quay quắt những con đường vắng ở quê có hàng cây muồng vàng rực rỡ. Chiều tan học, cậu bạn đưa My về trên phố đông, đọc cho My nghe những bài thơ tình học trò vương vấn một màu hoa. Những cuối tuần dong xe ra ngoại thành để tìm đến với thiên nhiên và hoa cỏ, 2 đứa đã ngoéo tay hẹn ước sẽ trồng muồng vàng quanh ngôi nhà chung sau này.
Tình yêu thời sinh viên lãng mạn như một bản tình ca mà thực tế đôi khi lại làm nó lạc điệu sai vẫn ngay đoạn kết. Lời hứa lấp lửng “ra trường rồi cưới”, cậu bạn cũng thực hiện, nhưng là thực hiện với… 1 cô gái khác có nhà ở thành phố. Gia đình cô ấy có thể xin cho cậu 1 việc làm tốt ngay sau khi họ cưới nhau. Cậu quay lưng bỏ mặc My cùng với ngôi nhà hạnh phúc có cây muồng hoàng yến trước ngõ, chỉ còn trong mộng tưởng.
Bao năm trôi qua, My đã bao lần ngăn mình không reo lên vui mừng khi tình cờ bắt gặp màu hoa ấy chợt nhen lên giữa những dãy nhà cao, không chìm đắm trong những bài thơ xưa, không lần giở trang nhật ký trĩu nặng những vu vơ thầm kín. Hận tình người bạc bẽo rồi giận luôn cả loài hoa từng yêu thích, My ngỡ lòng mình đã khép. Hóa ra, không ai có thể chối bỏ những yêu thương… “Anh thích cây hoa đó, nó làm cho ngôi nhà trông thật tuyệt!”, trên đường về, Quân lần ra sau tìm kiếm tay My, vòng nó quanh eo mình để tạo một vòng ôm ấm áp, nhắc nhở cô quay trở về thực tại. My mỉm cười tựa vào tấm lưng to bè vững chắc của chồng sắp cưới, chợt trút đi những ký ức không đáng có. Hoa muồng vàng không có tội và kỷ niệm trong lòng mỗi người, dù vui hay buồn, cũng thế!
Trong album ảnh cưới, có tấm hình Quân và My đang cười rạng rỡ dưới bóng cây muồng vàng ở ngôi nhà vừa mua được. Đó chính là tấm hình đẹp nhất, được My lồng vào khung hình đặt ngay trên bàn làm việc. Mỗi ngày My vẫn nhìn ngắm đó, quên mất mình của những ngày xa mà chỉ thấy thương chồng hơn. My nhận ra, loài hoa ấy đã không còn cháy rực trong ký ức, mà giờ đã mang một hình dáng khác, giản dị, thân thương.